Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

Thiên nhiên chẳng bao giờ từ bỏ trái tim biết yêu thương

Chiếc lá rơi
Trên mặt đất
Sự sống bắt đầu
Từ một mầm non
Cánh tay đưa khẽ ôm mặt đất
Đôi chân trần từng bước thảnh thơi
Tâm hồn rộng mở khắp muôn nơi
Đón nắng ấm bình minh tỏ rạng.


Sáng nay
Tôi nghe tiếng trẻ thơ cười
Giòn tan tinh nghịch mời cùng hát ca
Sáng thiền đi, tối uống trà
Ngồi yên bất động ngỡ là bồng lai.
Tôi mơ
Xác mình nằm trên bãi cỏ xanh
Tay nâng chiếc lá đón mây lành
Mỉm cười trong mỗi giây mỗi phút
Lặng yên hé nở bồ công anh.
Hoa bay
Mượn gió đưa cánh hoa bé nhỏ
Nhờ mây nhắn với ánh bình minh
Bên suối trong một mầm cây vừa hé
Đón tia nắng tỏ rạng cuối trời xa
Đi khắp nơi bốn biển là nhà
Ta tự do, lang thang khắp chốn
Những gương mặt lạ hóa đã quen muôn kiếp
Mảnh đất trơ ngỡ như gắn lâu bền
Ta nằm đây nơi đất mẹ bình yên
Xin một phút thở vào ra chánh niệm.
Chè thái nguyên Minh Cường

0 nhận xét: