Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2018

Góc nhỏ mùa cây thắp nến

Chắc giờ này khi cầm lá thư của ta trên tay nhà ngươi hẳn sung sướng lắm!. Ta vừa viết vừa tưởng tượng tới cảnh đó là đã thấy hài hài rồi. Vì thế nên ta cũng thấy có đôi chút động lực để viết thư cho ngươi, không biết nhà ngươi vui buồn thế nào. Thây kệ, tại bức thư chỉ có khả năng đối thoại một chiều nên ngươi chịu khó nghe ta kể lể vậy nhé!.
Lúc nghe tin có người ngoài đó vô kỵ Tổ, ta có ngóng ngóng xem có cái đầu tóc hoe hoe, cái chân vừa đi vừa nhún của nhà ngươi không, thế mà ngóng dài cổ chả thấy bóng người. Thế đành tự biên thư, xem như thay mặt ta, tấm thư này làm quà thăm hỏi. Nhớ tới cái cảnh nhà ngươi chuẩn bị tư trang đi về nhà, ta lóng ngóng quấn lịch gửi cho gia đình, ngươi thở dài bảo chỉ có lịch thôi à?. Thế mà cũng làm ta áy láy tới tận khi ta đang viết thư đây này. Ta cứ lục tìm tung cả đầu óc lẫn hộc tủ xem ngoài cái này ra ta còn có cái gì đính kèm được không. Thế mà một lúc, chả có cái gì cả. Ngươi biết đấy, mấy thứ đẹp đẹp có thể tặng được thì ta đã chả giữ tới giờ này. Còn lại nào sách vở,trà thái nguyên, abc... những thứ đó ngươi ở ngoài kia hẳn là có nhiều và còn đẹp hơn cái ta có gấp vạn lần, ta biết thừa. Vậy chịu khó chỉ nhận thư thôi nhé!
À, nói thêm, trong thư này cũng chả có cái tuệ giác hay cái gì đó mà ngươi tìm cầu đâu nhé. Thư chỉ là thư thôi, đừng biến bức thư của ta thành cái gì khác. Mà cũng không được đem thư của ta ra soi lỗi chính tả,.. lần sau ta sợ, ta không thèm viết nữa.
E hèm...


Để ta kể cho nghe, mấy bữa trước đi Hà Nội về, ta mở hộc quần áo ra. Ta thấy một con chuột nhắt làm tổ trong đấy. Khi nó thấy ta, nó dòm đôi mắt rất ngây ngô và trong veo. Nhưng dù nó có dễ thương thì ta cũng phải đuổi nó đi ra. Xếp lại quần áo, ta đã phát hiện nó gặp mất 2 cái áo len và một cái mũ. May quá, cái túi đựng hai y nó mói gặm thủng túi ở ngoài, mà chưa hề hấn gì tới y. Nếu bình thường thì ta sẽ hoặc bực mình, hoặc sợ chuột. Ở ngoài, dù có mười cái áo, chỉ cần bị chuột cắn một cái cũng đã thấy tức mấy ngày. Đằng này, ở chùa, có mỗi hai cái mà nó cắn cả hai, thế mà may quá ta tự nhiên không thấy tức. Ta mang áo đi  giặt, xem xét lỗ thủng và tìm kim chỉ may lại. Ngồi may áo ta thấy vui quá chừng. Ở ngoài thì làm gì có chuyện ta sẽ mặt cái áo đó. Nhưng may quá, trong này ta vân mặc được cái áo đó và thấy quý thương cái áo bị rách hơn cái áo lúc đầu. Ta không mong có cái áo khác lành hơn. Ta tự nhiên thấy biết ơn hai cái áo rách đó. Dù mặc ngoài hay trong ta cũng không sợ. Cái cảm giác ngôi khâu áo nó hạnh phúc lắm. Hôm nào, áo lỡ bị rách hay bị tuột chỉ nhà ngươi thử mà xem. Ta ngồi khâu ta thấy và hiểu được bà ngoại của ta hổi xưa nữa. Tự nhiên ta thấy thương cái áo mà bà mặc. Thời đó làm gì có máy may công nghiệp. Cái bà, các mẹ phải lượm từng tấm vài vụn và may tay. Ta hiểu vì sao giờ này khi lớn tuổi rồi các vật bất ly thân và đáng giá với bà là dăm ba bộ quần áo cũ đã sờn và vài chiếc khăn tay tự may dùng để lau nước trầu, bã chè thái nguyên. Thế mà mấy tháng trước về nhà ở với bà,ta nằng nặc bảo bà bỏ hết mấy bộ quần áo cũ kia để mua cho bà mấy bộ quần áo mới. Ta lại còn gom hết mấy túi khăn tay vài vụn đó định đi chôn. Suýt nữa ta đã làm điều ngốc nghếch. Ta sinh ra trong thời đại văn mình, ta đã dùng cái lý của người văn minh để thay đổi bà. Chà, ta ơi là ta!. Ơ, thế kể chuyện dông dài quá!
Thôi, thế nhà ngươi đã đọc gần xong rùi nhé!.Ta cũng vừa ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ và nghe tiếng gió rì rào bên hàng thông. Nghe như tiếng sóng biển.
Viết tiếp cho đến lúc bút sắp hết mực và chữ xấu đều đều.
Chúc nhà ngươi sống một cuộc sống có đủ thời gian ngắm nhìn những điều bình dị của cuộc sống và tận hưởng.
Ta, bạn của ngươi
SR Thường Chiếu

1 nhận xét:

Trà Sen Minh Cường nói...

Hí, Sư cô ra Hà Nội chưa nhỉ?